• Bài mới

    Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

    VĂN TẾ BẠN BÈ GIA HỘI

    Dương Hòa Đức
    30 Tháng 6 2015


    VĂN TẾ BẠN BÈ GIA HỘI

    Ô hô !

    Bia dọn thẳng hàng;
    Thức ăn bày sẵn.



    Ba mươi năm cách mặt, nay một ngày hội ngộ anh em;
    Một lễ hội linh đình, chưa vào tiệc đã say tình say nghĩa.

    Nhớ lại xưa:

    Hai buổi đến trường;
    Ba năm chung học.

    Áo không đủ mặc, cơm không đủ no;
    Chữ nghĩa ơn thầy, ở trong khốn khó.

    Nới lưng, xổ lai, áo vá, cổ sờn, là việc thường khi;
    Cơm trắng, không khoai, miếng thịt, ly bia, mắt chưa từng ngó.

    Lén nghe nhạc, phập phồng lo sợ công an, phổ thơ hay thành nhạc gọi là phản động.
    Mùi ẩm hôi áo mặc đã ba năm, đứng cạnh bạn chỉ lo quần sút chỉ.

    Bửa thấy người ta đóng thuyền vượt biển cũng muốn đi theo;
    Lận lưng lại tiền vàng không có lấy chi đóng góp.

    Rồi ra trường, chia tay cũng lễ, há có thua ai;
    Ngày đi thi, lý lịch không hay, lấy chi đổ đạt.

    Không đợi thông tin, báo điểm cũng biết hỏng rồi;
    Không cần tinh thông, “có công” là dứt khoát đậu.

    Khá thương thay:

    Có đứa học hay nhưng thi mãi ba năm không đậu;
    Vô học vài ngày nay xét lại cho về nhà ngồi chơi xơi nước.

    Ba mươi năm không gặp, nay có người chức phận vợi cao.
    Năm mươi tuổi quay về, hiện có kẻ nhà không đủ gạo.

    Ngoài đám bạn ngày xưa chung khối, nhận giấy quay về tụ hội.
    Còn có thêm Giám hiệu Giáo viên Nhân viên Trường ngày trước.

    Cũng mời thêm Thầy, Cô đang dạy lớp lớp đàn em,
    Ban liên lạc Cựu Học sinh Gia Hội đồng môn một thủa.

    Cờ treo tên Trường Gia Hội, huy hiệu màu vàng;
    Bảng khối Tám mốt chúng mình xanh màu trời sáng.

    Với bao ngày, chất chứa, chạy ngược chạy xuôi;
    Lo đóng góp, chắc chiu, đồng bòn đồng mót.

    Nay đã có cờ hoa lòng người rộn rã; Ban Giám hiệu mở cở đứng ra tiếp đón.
    Nhớ lại xưa thiếu hụt cha mẹ khéo lo; ngày hai buổi đến trường quyết tìm cái chữ.

    Rồi ra trường xuôi ngược kẻ có người không; phải lo bương chãi.
    Ba năm học chung trường người hay kẻ dở; cũng thành người lớn.

    Bạn bè người Bắc, kẻ Nam;
    Thầy cô người còn, người mất.

    Đến cả trong đám bạn bè chung học; nay cũng đã có người vĩnh viễn “ra đi”.
    Đi lướt qua danh sách bạn bè; giờ điểm lại có người muôn đời “nằm lại”.

    Chẳng ai có tài nói trước sẽ suốt đời hưởng trọn hiển vinh;
    Sống chết dại khôn do số trời làm sao lường hết.

    Nhưng nghĩ rằng:

    “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” mà thầm ơn giáo dưỡng;
    “Gần mực thì đen, gần đèn thì tỏ” mà nhớ nghĩa bạn bè.

    Sống ở đâu (?); nước Mỹ, nước Nhật hay nước Nga cũng máu đỏ da vàng mà nhớ về nguồn cội;
    Làm chức gì (?); Quan to, Sếp lớn hay Dân đen cũng là con người cả mà nói đến tình thân.

    Chơi với bạn; phải biết lúc khó khăn mà đở đần giúp đở;
    Đừng đợi khi; phải cơm rước rượu mời mới ngồi vô tán dốc.

    Ôi thôi thôi !

    Có anh bạn, ngày xưa lên xe xuống ngựa, tiền bạc quanh mình; lắm kẻ đi theo; lắm lời tâng bốc; nghe đến nhàm tai.
    Cũng anh đó, đến ngày sắp vô khám, đang đợi điều tra; không còn bóng ai; thiếu mấy trăm ngàn; không ai cho mượn.

    Đớn đau thay!Ba anh bạn tri kỷ ngày xưa giờ đâu rồi không thấy; tiền nắp ken cân bán chắc cũng được cả triệu đồng.
    Não nùng thay!Đứa con dại tiếp quản hôm nay không tiền bạc; kiếm chát giúp cha chỉ ước có mấy trăm ngàn đồng bạc.

    Trách ai vung tay quá trán;
    Giận ai không biết can ngăn.

    Sao ngày xưa, ngồi vào bàn ăn uống, không mở lời can gián bạn quá tay; chịu khó cong lưng lượm giúp bạn mấy cái nắp ken để dành cân sắt vụn;
    Và hôm nay, cũng hay đi ăn nhậu, không nghĩ tình xưa mà ra tay giúp đở; chịu khó nhịn đi vài ba bửa nhậu để dành tiền giúp con bạn vượt qua.

    Trớ trêu thay !

    Hội ngộ là ngồi vô ăn uống và nói chuyện ngày xưa; sao không nghe nhắc ai còn ai mất;
    Gặp mặt là chúc mừng và xin số (điện thoại) kẻ có tiền; sao không để mắt người còn thiếu đói.

    Có phải chăng ?

    “Chim khôn lựa cành mềm mà đậu”;
    Người khôn lựa có nhậu mà chơi.

    Này hởi các bạn của chúng tôi ơi:

    Hởi những ai ngày xưa cùng Khối; nếu có hiển linh xin về đây cùng hưởng, nếu đã khuất mặt khuất mày;
    Bảy tám tám mốt là đây; xin thông cảm cùng nghe để hưởng, nếu có buồn tủi cách ngăn.

    Ly bia cụng bạn đường xa;
    Nén hương dâng người quá cố.

    Nếu các bạn “sống khôn” đã không thể không đủ tiền mua vé; nên đành lòng về dự buổi tiệc trên phim;
    Còn các bạn “thác thiên” chắc đã về đây phá tan bàn tiệc; nên thì thôi đành ngửi chút khói hương.

    Đã qua lễ hội lâu rồi;
    Buổi tiệc đã tàn năm ngoái.

    Không thấy ai đau bụng đi cầu; chắc không có người âm vọc vậy;
    Đã có lắm người tìm học hỏi; như vậy là lễ hội thành công.

    Bảy tám tám mốt đồng lòng; kẻ của người công;
    Bạn bè thân hữu tương đồng; âm phò dương trợ.

    Ly bia, đĩa thịt dọn ra;
    Cây hương trong lòng thắp sáng.

    Hỡi ơi !

    Bạn Bè Gia Hội đâu rồi;
    Có linh xin hưởng … ứng.


    Dương Hòa Đức - Huế Tháng 6 năm 2012 - Đời Vô Thường Chúng Sanh Vô Hậu !

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    Nhạc Hòa Tấu

    Lịch Sử Nhà Nguyễn

    Nhạc Việt